Em cuối cùng
cũng đã chọn buông tay. Em không còn tự trách bản thân, không giận người sao
không hiểu em, yêu em hơn một chút. Buông tay là hẫng hụt, là đau đớn vô cùng
nhưng rồi có lẽ cũng như anh, tất cả sẽ lùi vào dĩ vãng.
21 tuổi, em thực
sự có mối tình đầu,
không kể đến những mối tình trẻ con, hoặc người ta đơn phương, hoặc em âm thầm
mến mộ. Em đã nghĩ mình " 1 đời 1 kiếp chỉ yêu mãi 1 người". Nhưng
không. Mối tình đầu ngây
ngô khờ dại. Sau những giận hờn con,trẻ em và người đó xa nhau, chia tay dù trong
lòng cả hai đau đớn lắm.
Hơn 1 năm, 24 tuổi
em gặp anh, chàng trai yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy. Em thì vẫn vậy, vẫn thờ
ơ lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. Cuộc sống cứ thế không chậm không nhanh, mặc
kệ anh bao lần khổ sở mà bày tỏ. Bạn bè vì thương cả em và anh mà bao lần mắng
mỏ, nói em là đồ ngốc không biết trân quý tình cảm thật lòng.
Anh có biết không, em đâu phải là gỗ đá. Em biết những khi gặp nhau ánh
mắt anh cười tươi rạng rỡ, dù em có cố ý cách xa anh. Em đọc hết những dòng tin
nhắn chân tình mà anh lấy hết can đảm để gửi cho em - người nhận.
Em thương anh những buổi trưa hè nóng bức anh tranh thủ đường xa chỉ vì
muốn tới để gặp em. Em thương anh vẫn lo lắng quan tâm, vẫn đợi chờ dù cho em
đã bao lần nói em chưa quên người cũ. Em biết từng dòng nhắn nhủ anh gửi đều xuất
phát tự đáy lòng.
Em phát mệt, phát bực vì được quan tâm, được nuông chiều che chở, đến
độ em tự thấy mình ích kỷ, không xứng đáng với anh. Và em lặng im, chạy trốn.
Rồi anh cũng tìm được, em khóc còn anh bất lực dỗ dành. Thế mà khi em biết mình
đã bắt đầu yêu anh, thì anh lại âm thầm rời xa em từng chút từng chút một. Anh
nói anh không biến mất, chỉ là em không còn là lựa chọn hàng đầu.
Em đau, em gọi cho anh, em khóc. Anh dỗ dành bất lực, nhưng kiên quyết
đi về phía cô gái đã đợi chờ anh. Thì ra trong thế giới của em, có những gì,
những ai em đều kể cho anh nghe hết. Còn anh thì khác, với em, anh chỉ là một
biến X mà em tìm mãi không ra, cả thế giới của anh em đều không tường tận.
Người ta bảo nỗi đau thường đến từ những người tin tưởng nhất. Như
vậy đấy, mãi mãi em không thể nào quên.
Hai năm sau, cũng vào khoảng thời gian gặp anh như thế, em gặp người
này. Đầu tiên em chẳng hề mảy may để ý, cũng nghĩ chỉ là người lạ bên đường,
nào có nghĩ trái tim già cỗi này lại cần phải được yêu thương. Thế mà không đề
phòng thành ra vết thương lâu ngày ngủ im nay bị đem ra chà lên rỉ máu.
Anh ạ, người ta không kiên nhẫn để chịu đựng những mè nheo giận dỗi nơi
em, cũng không đủ kiên nhẫn đi tìm mỗi khi em muốn trốn một mình trong góc,
người ta không đủ thời gian để lắng nghe em kêu than trách móc chuyện công việc
chuyện học hành, cũng không thể chịu đựng được em cứ muốn quan tâm cuộc sống
người ta nhiều quá... Thế là thêm một lần em vấp ngã, trên cái tấm thảm hồng
nhung vẫn được gọi là Yêu. Em cuống quýt, em chạy theo, em đánh liều níu tay
người ta ở lại. Nhưng mà tất cả im lặng, lạnh lùng.
Anh ạ, sau ngần ấy năm, hóa ra em vẫn là đứa trẻ già mà tâm hồn ngu ngơ
khờ dại. Người ta bảo gặp đúng người nhưng sai thời điểm thì tình yêu sẽ chẳng thể
thành. Còn anh, còn người cũ và cả người này, em không biết có phải đều sai
thời điểm. Nhưng anh ạ, em cuối cùng cũng đã chọn buông tay. Em không còn tự
trách bản thân, không giận người sao không hiểu em, yêu em hơn một chút. Buông
tay là hẫng hụt, là đau đớn vô cùng nhưng rồi có lẽ cũng như anh, tất cả sẽ lùi
vào dĩ vãng. Cũng như anh, chọn buông tay em đi theo hạnh phúc, xây nên tổ ấm
của riêng mình. Em tin, rồi nhất định em cũng sẽ bình an, nhất định sẽ tìm được
người kiên nhẫn hơn, xứng đáng vì em mà chịu đựng.
Và em biết, có thứ hạnh phúc bắt nguồn từ việc buông tay!
Theo: guu.vn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét