Cảm giác cô đơn khi đang
yêu một ai đó, thật ra còn tệ hơn cảm giác cô đơn khi chỉ có một mình!
Bạn đã bao giờ nghe qua
hoặc trải qua cái cảm giác cô đơn dù bạn vẫn đang
yêu một người hay chưa? Đó là thứ cảm giác rất tệ, vô cùng tệ, nó bòn rút hết
sinh lực của bạn, khiến bạn như rơi vào một hố sâu trống rỗng. Dù cho muốn vùng
vẫy cũng không thể nào thoát ra được.
Một mặt thì vẫn có người yêu,
vẫn được mọi người trầm trồ ngưỡng mộ và vẫn tay trong tay như một đôi tình
nhân hạnh phúc. Nhưng một mặt khác thì
bạn luôn phải tự đối thoại với chính mình, tự kể chuyện cho mình nghe, tự an
ủi, tự vượt qua khó khăn… Bởi vì người ấy "bận".
Cái sự bận rộn của người yêu là
điều không tránh khỏi. Bởi chúng ta ai cũng có một cuộc sống riêng, một công
việc để làm cái cần câu cơm, và những mối quan hệ khác không chỉ là tình
yêu.
Nhưng cái sự bận rộn đến
mức thường xuyên và liên tục, đến nỗi khi nhớ nhau không thể gọi, không thể
gặp, khi muộn phiền không thể sẻ chia… thì e rằng cái sự bận ấy đã choáng hết
cả phần tình yêu trong nhau rồi.
Tôi từng chứng kiến những đôi bạn tôi yêu nhau, họ yêu
nhau hay lắm. Gần như quấn quýt bên nhau cả ngày mà không biết chán. Mọi người
cứ nghĩ làm thế nào mà ở bên nhau 24/24 được nhỉ? Riêng cái chuyện nhìn thấy
mặt nhau suốt ngày đã là một điều can đảm, đây lại còn ở cạnh nhau, nắm tay, ôm
hôn, thì làm gì còn gì mới mẻ để mà sẻ chia cho nhau biết nữa?
Nhưng không, họ vẫn yêu nhau thắm thiết và quấn quýt
đấy thôi. Không phải vì họ rảnh, mà vì họ cố để dành thời gian cho nhau, để đối
phương không có cảm giác phải làm gì đó một mình.
Hay như một câu chuyện khác, cũng từ bạn tôi, cô ấy
trải lòng về việc anh bạn trai thường xuyên vắng mặt trong những dịp quan trọng
đặc biệt của đời mình. "Buồn lắm chứ!", đó là những gì cô ấy nói.
Khi cô ấy chuyển nhà, anh bạn trai cáo bận không thể
đến giúp được, thay vào đó, anh ấy bốc máy đặt dịch vụ chuyển nhà cho cô ấy
không phải loay hoay một mình. Khi cô ấy ốm, anh bạn trai vẫn bận không thể đến
chăm được, vì anh ấy nghĩ bây giờ đã đủ lớn rồi, ai cũng tự chăm sóc được bản thân
rồi, không cần phải câu nệ làm gì…
ậy ra, khi chúng ta đã lớn rồi, thì khi yêu chúng ta
không thể dựa dẫm vào nhau, nương tựa lẫn nhau? Tôi cũng không tán thành với
việc phải "dính nhau như sam" tất cả các khoảng thời gian, tuy nhiên,
tôi thiết nghĩ, đã yêu nhau thì người ta vẫn biết cách chủ động để đến bên cạnh
nhau, mà chẳng cần đối phương phải yêu cầu.
Như cô bạn tôi, cô ấy chia sẻ rằng thật ra, việc
chuyển nhà cô ấy có thể tự làm được, đặt dịch vụ thì cô ấy cũng tự đặt và chi
trả được. Nhưng nếu có anh ấy cùng cô ấy lo toan, dọn dọn dẹp dẹp, mua mua sắm
sắm thì hẳn sẽ vui hơn, lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ hơn. Hoặc như cái lần cô ấy
ốm, thuốc cô ấy cũng tự mua được, đồ ăn vẫn tự nấu đơn món đơn giản cho mình.
Nhưng nếu được gặp mặt người yêu, nghe một câu an ủi, có một cái nắm tay
động viên, thì cô ấy sẽ thấy ổn hơn rất nhiều.
Cho nên, điều tệ hại nhất trong tình yêu là
coi thường cảm nhận của đối phương, tôn trọng quá mức công việc, thời gian hoặc
các mối quan hệ khác của mình. Bạn nên nhớ rằng, khi người ta có người
yêu mà không thể cùng chia sẻ, cùng quan tâm,
cùng chăm sóc cuộc đời nhau, thì người ta sẽ cảm thấy cô đơn đến tột cùng.
Mà, cái cảm giác cô đơn khi đang yêu một
ai đó, thật ra còn tệ hơn cảm giác cô đơn khi
chỉ có một mình!
Theo: guu.vn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét